Những tiếng đọc “ê, a” của học sinh vùng cao đã níu chân cô giáo trẻ
Hình ảnh 2 cô giáo trẻ mặc áo dài nắm tay học trò tung tăng trên ngọn đồi cỏ mây trong buổi sáng khai giảng năm học 2019-2020 tạo nên “cơn sốt” trên mạng xã hội.
Thời điểm đó, bức ảnh và câu chuyện xúc động phía sau về cô giáo ở điểm trường Tắk Pổ vỏn vẹn 34 học trò của mình đã làm lay động bao nhiêu trái tim trên khắp mọi miền đất nước.
Tắk Pổ là một trong nhiều điểm trường của trường phổ thông Dân tộc bán trú tiểu học Trà Tập (huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam). Điểm trường ở độ cao hơn 2000m so với mực nước biển, quanh năm là mây mù. Tắk Pổ cách trung tâm huyện Nam Trà My khoảng 10km nhưng giao thông cực kỳ khó khăn, không có đường cho xe máy đi lên.
Các học sinh ở đây là con em của đồng bào Ca Dong, sống bên hông các khối núi Ngọc Linh (huyện Nam Trà My, tỉnh Quảng Nam).
Những hình ảnh trong buổi khai giảng đầu năm học 2019-2020 khiến nhiều người xúc động.
Là một trong 2 cô giáo trong câu chuyện trên, cô Trà Thị Thu (sinh năm 1994, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam) đã có 5 năm gắn bó với lũ trẻ nghèo ở nhiều điểm trường khác nhau của xã Trà Tập. Năm nay là lần thứ 2 cô nhận nhiệm vụ dạy học tại Tắk Pổ.
Cô kể, mình không có ý định xin việc dưới xuôi ở gần nhà tại huyện Thăng Bình. Cô đã cầm bộ hồ sơ vượt hơn 120 km lên thẳng huyện miền núi Nam Trà My này.
Nhớ lại kỉ niệm vào nghề 5 năm trước, Thu bồi hồi: “Điểm trường đầu tiên đón mình sau khi tốt nghiệp ngành Sư phạm Tiểu học, Đại học Quảng Nam cũng là Tắk Pổ. Đó là những ngày đầu tháng 11, trời lạnh như cắt, mưa dầm dề triền miên ngày này qua ngày khác.
Sau khi cõng đồ vịn lưng thầy giáo phụ trách Tắk Pổ thì sau gần 3 tiếng đồng hồ cũng là sát trưa mình mới đến được điểm trường. Đúng là giữa tưởng tượng và đời thực khác nhau “một trời một vực”.
Trường lớp thì không có tôn, lợp lá tạm bợ, thưng bằng tre, nền đất và nơi đây không có điện. Khó khăn càng thêm khó khăn vì các em học sinh ở đây vốn tiếng Việt ít ỏi. Cô nói phần cô, học trò nói phần học trò”.
“Khi ấy mình cố gắng can đảm tự nhắc mình không được khóc, như lời đã hứa với chị gái… Nhưng rồi mình vẫn khóc thật”, Thu kể.
Và dù ở Tắk Pổ hay điểm trường ở những nóc khác ở Trà Tập mà Thu từng công tác thì quãng đường cuốc bộ của cô từ trung tâm xã vào các nóc đều không dưới 1 tiếng đồng hồ.
Năm đầu xa nhà lên Trà Tập, nhiều đêm cô ôm gối khóc. “Tối đến những giọt nước mắt đã rơi vì nỗi sợ, nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhà khôn nguôi. Dạy học ở một nơi khó khăn ngoài sự tưởng tượng của bản thân, lúc ấy cứ tưởng rằng không thể vượt qua và đã có lần muốn bỏ việc dạy học mà bản thân đã yêu thích từ thở bé”, cô giáo trẻ nhớ lại.
Nhưng điều giữ chân và khơi dậy niềm đam mê dạy học của cô giáo mới vào nghề tuổi 21 khi ấy tại nơi đầy gian khó này chính là tiếng “ê a” đọc bài của những em nhỏ vùng cao rất ngoan hiền, hồn nhiên.
Thế rồi cả chuyện gia đình phản đối, bao nhiêu cái khó trước mặt cũng không khiến cô quay đầu.
Cô tâm sự về động lực lớn nhất giữ chân cô ở điểm trường nơi chơi vơi đỉnh núi này: “Thật ra ban đầu mình chỉ nghĩ đến việc được đi dạy, sau khi lên đó thì sự khó khăn, nghèo khổ của bà con, những thiếu thốn của các em nhỏ đã níu chân mình ở lại”.
“Em là đóa hoa tươi thắm trên cùng cao”
Thu kể năm thứ ba, thứ tư gắn bó với Trà Tập đó là năm học 2017 – 2018; 2018 – 2019 với thật nhiều kỉ niệm. Tại điểm trường thôn cô và đồng nghiệp dạy học, bản thân cô và một giáo viên mẫu giáo đã tạo mọi điều kiện để nuôi 10 em nhỏ từ 3 tuổi đến 7 tuổi ở cách xa trường đi bộ 2 giờ đồng hồ ở lại học cả tuần.
Thu nhớ lại: “Hàng ngày, chăm sóc các em từng giấc ngủ đến việc học đôi khi mình cứ nghĩ bản thân là một người mẹ của các em dù chưa lập gia đình. Có những lúc vào ban đêm các em khóc vì nhớ ba mẹ, mình và đồng nghiệp phải ân cần, ôm ấp vào lòng để các em dễ ngủ.
Cứ nghĩ là không thể vượt qua, vì chăm 10 đứa trẻ cả một năm học, giống như những đứa em, đứa con thật sự rất khó đối với một giáo viên trẻ như chúng mình; nhưng rồi chúng mình đã làm tốt điều đó“.
Những năm tháng gắn bó với học sinh đã để lại cho cô giáo trẻ nhiều kỷ niệm.
Mới đây, dưới nhật ký 5 năm cô giáo Thu bước vào nghề và gắn bó với các điểm trường ở xã Trà Tập là rất nhiều bình luận ngưỡng mộ, đồng cảm và động viên của mọi người. Trong số đó, có một chia sẻ rằng: “Em là đóa hoa tươi thắm trên cùng cao”. Rất trân trọng cô giáo bởi “Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ dành phần ai”.
Đúng vậy, ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, tuổi đôi mươi, cô gái 9x chọn cho mình điểm dừng chân cùng 5 năm gắn bó là nơi cái đói, cái nghèo, cái thiếu học còn quá ư dày đặc. Chúng dày đặc như chính đám mây mù ở đỉnh núi này vậy. Còn Thu xứng đáng là “đóa hoa tươi thắm” tô điểm giữa lưng chừng núi đồi.
Cuối dòng nhật ký, Thu viết: “Và chắc chắn mọi thứ không chỉ dừng lại tại 5 năm đó; sau một mốc thời gian cho bản thân, tôi cảm thấy vui, hạnh phúc trọn vẹn vì những gì tôi chọn và làm”.